Thứ Hai, 23/12/2024
Đêm Hoa Lư

Nóng hổi lăn
Một thoáng rùng mình
Trong từng mạch gỗ
Thái Hậu ơi
Mười thế kỷ qua rồi!

Đêm oan nghiệt
Nội cung hoảng loạn
Kẻ sát nhân cuồng vọng
Mơ sao rơi như táo rụng
Muốn ăn tươi nuốt sống một ngai vàng
Đất bằng sóng nổi
Chôn chồng tiễn con
Hoàng đế ra đi
Trăm họ bơ vơ vận nước mất còn
Vó ngựa Tống khua ngoài biên ải…

Đêm sâu thẳm
Lịch sử đang trở dạ
Giới hạn này cần phải bước qua
Gió vẫn vẫy cờ lau
Nhưng thế thời đã khác
Áo Hoàng bào phải tìm người mặc
Xã tắc linh thiêng hơn mọi vương triều
Tổ quốc cao hơn mọi vinh quang dòng tộc!
 Người đã khóc giữa tột cùng số phận:
“Dương Vân Nga này hẳn chịu nhiều tai tiếng
Tiên Đế anh minh sẽ hiểu lòng  ta…”. 

Đêm trong vắt
Muôn dòng suối vẫn ca hát
Những ngọn cỏ vẫn nhớ gót chân ngà ngọc
Trăng sáng như ngàn năm trước
Cung điện xưa chỉ còn dấu tích
Bao triều đại đã trôi qua
Những lời thị phi im tiếng…
Sao Thái Hậu vẫn  buồn?
Trên gương mặt khoan dung
Những giọt nước mắt  nóng
Vẫn đang chảy
Từng mạch gỗ vặn mình nhắc lời thơ cũ
“Nín đi thôi! Nín đi thôi!
Một vai gánh vác cả đôi sơn hà”.


Tượng Dương hậu trong đền thờ tại Hoa Lư

  Trần Mai Hưởng

 

Gửi cho bạn bè