Ngày gia đình tôi chuyển từ thôn Tiên Lũng vào thành phố ở, tài sản đáng giá nhất của gia đình là chiếc tủ gương. Nhìn chiếc gương đã cũ, bọn trẻ bảo: Vào thành phố, lại ở mặt đường, nhà ta phải sắm chiếc tủ gương mới đặt ở phòng khách cho oách! Vợ tôi không nói gì, còn tôi cho ý kiến của bọn trẻ là hợp lý nên tán thành ngay.
Hôm sau, con trai tôi đi cửa hàng bán đồ gỗ chọn mua một chiếc tủ gương lớn rồi thuê xe chở về. Cánh thợ mộc kỳ cạch một hồi rồi cũng lắp xong chiếc tủ tường màu cánh gián ba buồng vững chãi. Cánh tủ lắp tấm gương dài mét hai sáng trong veo, có trổ hình đôi chim công thật tinh xảo. Các con tôi tranh nhau quay trước, quay sau, xoay phải, xoay trái ngắm nghía trước gương một cách thích thú, rồi thốt lên khen: “Thật hoành tráng, nét như sony ấy!”. Ba bố con tôi hì hục khênh chiếc tủ gương cũ đưa xuống bếp, vợ tôi ngăn lại: “Đưa lên trên buồng”. Tôi can: “Làm đồ phế thải thôi em. Thời buổi hiện đại này mà em còn tiếc, chỉ tổ rác nhà”. Vợ tôi nhất quyết giữ ý kiến của mình khiến ba bố con tôi đành phải chấp thuận. Rồi vợ tôi lặng lẽ xếp quần áo vào chiếc tủ gương cũ. Lúc cả nhà quây quần bên mâm cơm, vợ tôi mới thong thả kể: “Những năm tám mươi, hồi ấy hai đứa còn bé tí, bố đi bộ đội đóng quân trên biên giới Hà Giang, mẹ ở nhà một nách hai đứa con, đời sống thật chật vật, vất vả. Bên nhà hàng xóm sắm được chiếc tủ gương mới lấy đó làm điều hãnh diện lắm. Ai ai trong xóm cũng đến xem, rồi tấm tắc khen đẹp. Còn con út Ly nhà mình cũng đòi: “Cho con đi xem gương nhà bác Phúc!”. Đến bữa cơm cứ phải vác bát sang, vừa cho soi gương, vừa dỗ dành nó mới chịu ăn cơm. Nghĩ nhà mình có đứa con gái nên cố gắng phấn đấu mua bằng được cho nó chiếc tủ gương. Vay được tiền mua đôi lợn giống, ba mẹ con cuốc đất trồng rau nuôi lợn. Cuối năm ấy, xuất chuồng đôi lợn tạ, trả vốn vay nhà ta mua được chiếc tủ gương này. Út Ly sung sướng đi khoe khắp làng trên, xóm dưới. Bao năm nay, chiếc tủ gương gắn bó mật thiết, chứng kiến bao chuyện buồn vui của gia đình. Bọn trẻ cao dần, lớn dần trong tấm gương, đứa vào đại học, đứa ra trường đi làm… Còn chiếc tủ gương, mỗi năm lại thêm một lớp bụi mờ thời gian…”
Hai đứa con nghe mẹ kể xúc động bảo: “Mẹ không nên sống mãi với quá khứ ấy làm gì, cuộc sống phải đổi mới đi lên chứ!”. Rồi chúng bắt bằng được mẹ ra soi gương mới xem có đẹp, có đáng “đồng tiền bát gạo” không? Trước tấm gương mới, tôi chợt nhận thấy nét thảng thốt trong mắt vợ tôi. Bởi, bên cạnh hai gương mặt tươi trẻ, rạng rỡ là khuôn mặt hằn vết chân chim, mái tóc đã điểm bạc thời gian. Vợ tôi âu yếm nhìn hai con rồi thủ thỉ như tự sự hoài niệm với chính mình: “Ờ, thì cái mới bao giờ chẳng thuộc về bọn trẻ, mình nhỉ!”.
Kim Ngân